Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

PLAN DO SEE trong chuyến đi "HÀNH TRÌNH VÌ ÁO ẤM CHO EM"

Có thể bạn chưa hoặc đã được đặt chân lên tới bản của các em, nhưng thật sự khi chúng tôi lần đầu tiên có mặt tại nơi đây là những khung cảnh hùng vĩ của núi rừng nơi đây. Khung cảnh đó hùng vĩ bao nhiều thì sự khó khăn khổ cực của các em và mọi người tăng lên bây nhiêu.
Những ánh mắt ngơ ngác của các bé khi chúng tôi đến trong lòng cảm thấy khó tả không thể nói lên đươc. Nhìn ánh mặt đó mà chúng tôi dưng dưng nước mắt, bởi đó là cái ánh mắt mà chúng tôi lần đầu tiên gặp phải. Ánh mắt bao trùm lên sự khó khăn khổ cực mà các em đang trải qua.
Còn đường mà chúng tôi nên tới Mường Khương khó khăn bao nhiêu thì còn đường mà các bé đi học chữ, các thầy cô đi dạy chữ khó khăn gấp bội lần. Cái chữ đi tới bản sao mà khó khăn đến vậy.
Chúng tôi mới trải qua một lần mà đã cảm thấy khó khăn lắm rồi. Vậy mà đó là công việc hàng ngày đi dạy chữ của các cô và đi tìm cái chữ của các em trên bản.
Cảm ơn các thầy cô đã vượt qua sự khó khăn mà trèo đèo lội suối để dạy các em có cái chữ, chúng tôi rất trân trọng thầy cô.
Trải qua nhiều khó khăn chúng tôi đã đi được lên bản của các em và đã tới trường học mà các em hàng ngày học cái chữ nơi đây. Thật không thể tin nổi vào mắt mình, vì chúng tôi chưa bao giờ nhìn lớp học mà tất cả đồ vật học bài của các em lại đơn sơ đến vậy. Từ cái bàn cho đến các quyển vở, sách của các em đều rất cũ kỹ, ngôi nhà mà các em học là nền đất đang nứt toác chân chim, những mảng tường đất lợp lá và sang hơn chút là có chỗ lợp mái bờ lô xi măng ,tất cả mọi thứ ở đây hiên ra trước mắt chúng tôi giúp chúng tôi nhận ra rằng các em ở 1 thế giới không còn gì là vất vả và khó khăn hơn nữa.
Điều này càng cảm nhận rõ hơn khi chúng tôi trao áo ấm cho các em, và một chi tiết nhỏ nhưng nói lên tất cả những gì bạn thấy : "Khi chúng tôi trao áo ấm nhầm cho bé gái bởi áo đó là áo của bé nam nhưng khi chúng tôi muốn lấy lại để đổi lấy trao lại áo bé gái, nhưng bé đó nhất quyết không chịu đổi ". Các bạn cảm thấy sao khi mà ánh mắt đó nói lên rằng " các cô cho đi con cần lắm, con không muốn các cô lấy lại đâu" đã làm mọi người không cầm nổi nước mắt, nhìn các em tôi lắm bạn ơi. Các em sợ khi lấy ao lại sẽ không được đổi lại nữa mà cầm chắc trên tay không buông ra mặc dù đã được mọi người nói sẽ tráo cho bé áo khác.
Một hành trình mà giúp chúng tôi có thể cảm nhận được sự khó khăn bao trùm lên tất cả mọi người nơi đây. Khi mà chúng tôi lên đây thì không một bố mẹ nào của các bé ở nhà. Vì họ đã bận đi làm lương, làm dãy nuôi sống các em. đó là công việc hàng ngày của người bản nơi đây.
Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng chúng tôi PLAN DO SEE đã góp chút tấm lòng để trao hơi âm cho các em trong mùa giá lạnh này. Hy vọng rằng chúng ta cùng chung tay để giúp các em nhiều hơn nữa nhé.
PLAN DO SEE VIỆT NAM trân thành cảm ơn!