Bâng Khuâng Mùa Hạ
Giã từ một khung trời nhỏ
Phượng hồng bỗng nở vu vơ
Trưa hè chao nghiêng cánh võng
Tuổi thơ thoắt đã xa mờ ...
Chiều mưa có người nhung nhớ
Nhìn sông ngủ lặng trong chiều
Và lối đi về mỗi buổi
Ngày xưa ... xa tựa cánh diều .
Bỗng dưng xao lòng tiếng dế
Xao lòng một ánh trăng đêm
Có gì bâng khuâng đến thế
Tóc ai vương lại sợi mềm
Giã từ những ngày đi học
Trời mây cứ thế xanh hơn
Mà giữa đôi lần nhớ tới
Rưng rưng một chút vui buồn.
- Hồ Hiếu Thảo -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét